Bụi chuối (Banana tree)

Khi chúng tôi đến đây, ông ta không cho tôi học tiếng Anh, không để tôi có được một chiếc điện thoại, và không cho tôi học lái xe. Về việc làm, tôi chỉ có thể làm nghề móng mà thôi. Sau khi đến đây được một tuần, tôi đi làm móng với cô em út của ông ta. Ông ta kiểm soát tất cả mọi thứ. Điều làm cho tôi căng thẳng nhất là thời gian tôi phải sống với gia đình ông. Căn nhà chỉ có ba phòng ngủ mà có đến 12 người ở đó - ba má và em trai của ông ta, vợ, và con gái của họ, em gái vợ thì ở đằng sau. Chồng tôi sống ở trang trại nơi ông ta làm việc, vì vậy tôi mới nghĩ tôi có thể đến đó sống với ông. Nhưng lại không có một chỗ nào đàng hoàng để sống ở đây cả. Có quá nhiều người ở đây, hàng mấy chục người, quá nhiều nhân công. Cầu tiêu lúc nào cũng nghẹt cứng. Tối đến, chúng tôi đành tìm cái gốc chuối nào đó để đi cầu. Tôi không thể tin nổi điều này - Ở Việt Nam, tôi có một căn nhà rộng, và cuộc sống của tôi rất thoải mái. Và rồi khi tôi tới đây, tôi như bị rớt xuống địa ngục, mọi thứ đều kinh tởm.

When we came here, he didn’t let me learn English. He didn’t let me have a mobile phone. He didn’t let me learn to drive. For work, I could only work in nails. A week after arriving here, I went to work in nails with his younger sister. He controlled everything. The thing that caused the most tension was when I lived with his family. It was a 3 bedroom house, with 12 people living there - his parents, his brother and wife, their daughter, the wife’s sister in the back. My husband was living at the farm where he worked, so I thought I could go stay with him. But there wasn’t anywhere proper to stay at the farm. There were a lot of people, lots of labourers. The toilet often clogged. At night, we’d have to find a banana tree to go to the toilet. I couldn’t believe it - in Vietnam, I’d had a large house, and my life was very comfortable. And coming here, it was like I’d fallen into hell, things were really horrific.